Danh mục chính
Thông báo
Hoạt động qua ảnh
Thủ khoa tốt nghiệp CQ55-QTKD0 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ550 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ551 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ552 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ553 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ554 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ555 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ556 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ557 Danh sách sinh viên tiêu biểu CQ558
Cựu sinh viên
Chủ nhật, 31/07/2016 - 15:39

Làm sao em đếm hết công ơn người thầy...

Nghĩ về khoa, nghĩ về các thầy cô trong khoa trong lòng tôi luôn có một cảm xúc đặc biệt nhưng để viết được ra những cảm xúc, những cảm ấy, đó quả là một điều thật khó.

3 năm liệu rằng đó là một quãng thời gian dài hay ngắn? Có người trả lời là ngắn, có người trả lời là dài. Còn đối với tôi, 3 năm không phải là một quãng thời gian quá dài hay quá ngắn, đó là một quãng thời gian vừa đủ để tôi nhận ra tình cảm, sự quan tâm, sự tận tình của các thầy cô giáo trong khoa Quản trị kinh doanh dành cho những sinh viên của mình.

Cách đây hơn một tháng, tôi may mắn được xem một đoạn băng nói về ngày hội khóa của sinh viên K30, Học viện tài chính. Tôi thực sự xúc động. Những câu hát trong đoạn băng đó, giọng đọc truyền cảm của người dẫn chuyện trong đoạn băng đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi, để mỗi lần ngân nga lên câu hát ấy, lòng tôi lại chợt thấy bồi hồi, xao xuyến khi nhớ về thầy cô của tôi, nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ trong những năm tháng sinh viên của mình. “Kìa chào thầy, thầy có nhớ em không? Người học trò 10 năm trước đây! Dường như có tiếng ai gọi tên tôi mà hôm nay lại quên bút, quên bài…”. Tôi đã nhắm mắt và tưởng tượng ra hình ảnh của tôi 10 năm sau, khi ấy tôi sẽ quay trở lại Học viện, tìm về mái nhà Khoa Quản trị kinh doanh yêu dấu, tìm gặp lại Thầy Phùng, Thầy Nông, Thầy Lợi, Cô Hoàng, Thầy Cách, cô Thanh, Thầy Đại, Thầy Tuấn, Thầy Lam…Thầy trò chúng tôi sẽ cùng ôn lại những kỷ niệm đáng nhớ. Lúc đấy, tôi sẽ mở điện thoại và nói với thầy Phùng là “Tin nhắn thầy báo công trình nghiên cứu khoa học của em đạt giải nhất cấp Học viện em vẫn còn lưu trong máy điện thoại, thầy biết không tin nhắn đó là một liều thuốc tinh thần rất tốt, mỗi khi em cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy nản chí khi gặp phải những khó khăn trên con đường học tập trước đây và bây giờ là công việc, em đều mở tin nhắn ấy ra đọc, tin nhắn ấy như muốn động viên và muốn nói với em là em cũng giỏi giang lắm đấy, hãy cố lên và hãy đạt được những thành tích như vậy nhé! Em cảm ơn vì thầy đã mang đến cho em một món quà tinh thần đầy ý nghĩa”.

Tôi sẽ gặp thầy Nông để hai thầy trò cùng nhớ lại những ngày thầy hướng dẫn tôi làm đề tài Nghiên cứu khoa học, thầy đã theo sát tôi từng bước đi, thầy ân cần chỉ ra cho tôi cách đi thế nào cho đúng, hiệu quả nhất và đọng lại cuối cùng là niềm vui của hai thầy trò khi công trình của tôi đạt giải cao.

Và 10 năm sau nếu như tôi được gặp lại thầy Lợi, tôi sẽ nói với thầy thật thật thật nhiều những lời cảm ơn, cảm ơn vì thầy đã luôn ủng hộ sinh viên trong khoa, ủng hộ liên chi đoàn, ủng hộ CLB marketing tổ chức các hoạt động đoàn thể. Thầy đã giúp chúng tôi mượn hội trường 700, giúp chúng tôi giải quyết những khúc mắc khi tổ chức các chương trình, mỗi lần CLB marketing hay Liên chi đoàn muốn xin ý kiến thầy về tổ chức các hoạt động cho sinh viên thầy không chỉ ủng hộ chúng tôi rất nhiệt tình mà thầy còn là một người bạn đồng hành đi cùng với chúng tôi trong suốt cả chặng đường thực hiện chương trình. Ở thầy, tôi luôn bắt gặp một tinh thần sôi nổi, thầy luôn hết lòng và tự hào vì sinh viên khoa Quản trị kinh doanh.

Tôi sẽ tìm lại nụ cười thật hiền của thầy Đại – bí thư LCĐ, để thầy trò tôi cùng nhớ về những kỷ niệm khi thầy, tôi và các đồng chí trong LCĐ cùng hoạt động Đoàn, cùng tổ chức chương trình, cùng hát, cùng vui, cùng chia sẻ những điều thật dung dị của cuộc sống.

Tôi sẽ tìm lại nụ cười giòn tan và tiếng hát vang, khỏe của thầy Cách. Người thầy mà chúng tôi – sinh viên chuyên ngành marketing rất yêu quý. Tôi muốn được lắng nghe thầy hát những bài hát mà thầy đã hát tặng cho chúng tôi như: Phượng Hồng, Biển nỗi nhớ và em, Tình ta biển bạc đồng xanh…Tôi muốn được nghe thầy nói những câu nói rất dài, lặp rất nhiều từ mà vẫn lưu loát.

Tôi sẽ tìm lại “thần tượng” của mình đó chính là cô Thanh. Tôi sẽ nói với cô: “Cô biết không, ngày còn đi học em đã rất sợ cô, em đã từng muốn òa khóc khi bị cô mắng nhưng đến bây giờ khi nghĩ lại, em lại càng thấm thía hơn câu nói “Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Những giờ học của cô, những bài học về chuyên môn, về cuộc sống mà cô giảng em vẫn luôn ghi nhớ. Em vẫn giữ cuốn sách “Nghiên cứu marketing” mà cô tặng với lời đề tựa “Thân tặng cô học trò giỏi của chuyên ngành marketing – TS. Đào Thị Minh Thanh”, em đã luôn tự hào khi đưa cho mọi người xem cuốn sách ấy bởi đó là cuốn sách chỉ có một trên đời. Em cảm ơn cô vì tất cả, cảm ơn vì cô đã yêu thương em nhiều đến vậy…

Và một người nữa, chắc chắn tôi sẽ gặp lại và ôm cô thật chặt, đó là cô Hoàng – người mà tôi tự mặc định trong lòng là người mẹ thứ hai. Và đối với tôi, cô giống như một người mẹ hơn là một cô giáo. Cô lo lắng khi tôi bị đau bụng, cô lo lắng khi tôi đến trường và nói chưa ăn gì, cô lo lắng khi thấy tôi phải chịu quá nhiều áp lực và cô vui mừng khi thấy tôi luôn đạt thành tích cao trong học tập, nghiên cứu khoa học, cô vui mừng khi mỗi lần tôi làm MC một chương trình thành công, cô hay mắng yêu tôi mỗi khi điểm số của tôi không cao bằng các bạn, cô đã cùng tôi đi xin tài trợ cho chương trình của CLB marketing, cô luôn chia sẻ cùng tôi những câu chuyện mà những câu chuyện ấy người ta chỉ được lắng nghe giữa mẹ và con gái. Và không chỉ với tôi, mà với tất cả các sinh viên của khoa, ai cô cũng yêu quý, ai cô cũng quan tâm và ân cần như vậy. Từ tận đáy lòng mình, tôi luôn muốn được bày tỏ sự yêu quý và kính trọng tới cô Hoàng – người mẹ, người cô yêu dấu của tất cả sinh viên khoa Quản trị kinh doanh.

IMG_0066

Vậy đấy, con tàu thời gian trong tưởng tượng đã đưa tôi từ thời điểm hiện tại đến 10 năm về sau, 10 năm và một ngày trở về. Bao nhiêu cảm xúc chợt như vỡ òa, bao nhiêu kỷ niệm chợt như sống dậy. Kỷ niệm của một cô học trò nhỏ với các thầy cô giáo, với khoa Quản trị kinh doanh. Tôi chợt nhớ đến cảm xúc của mình khi xem đoạn băng về ngày hội khóa 30, cảnh những người học trò quay trở về sân ga Phúc Yên, ngắm nhìn lại ngôi trường mình đã học, ngắm lại khu kí túc xá nhiều kỉ niệm…lúc ấy lòng tôi chợt thấy nghẹn ngào và có lẽ sự nghẹn ngào ấy sẽ đến với tôi một lần nữa khi mười năm sau tôi sẽ quay trở về trường, quay về khoa Quản trị kinh doanh và sống lại cùng với những kỷ niệm của một thời đã xa.

Thời gian ơi, xin hãy trôi chậm thật chậm, bởi tôi vẫn muốn gắn bó, muốn yêu thêm với mái trường Tài chính, với ngôi nhà chung khoa Quản trị kinh doanh, tôi vẫn muốn sống với những khoảnh khắc đẹp đẽ, đáng nhớ của một cô sinh viên năm thứ 3 nhiều hoài bão ước mơ, tôi vẫn muốn được bao bọc, che chở, vẫn muốn được các thầy cô quan tâm, chỉ dạy. Tôi vẫn muốn là một cô sinh viên của khoa Quản trị kinh doanh…Như thế!

Khổ cuối cùng trong một bài thơ, viết về tình cảm của một người học trò khi nhớ về cô giáo từ thuở vỡ lòng:

“…Khởi đầu cho những chuyến đi xa

Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật

Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất

Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em…”

Đọc những dòng thơ ấy, tôi lại nhớ đến những chuyến đò tôi đã đi, nhớ đến những người lái đò mà tôi đã từng gặp, bây giờ tôi lại đang đi trên một chuyến đò và gặp những người lái đò mới. Những người lái đò ấy cũng giống như những người lái đò trước đây, đó là họ vẫn luôn yêu thương tôi, họ vẫn luôn hết lòng, vẫn luôn bền bỉ, miệt mài chèo lái con thuyền để tôi và những hành khách khác nữa cập bến bờ tương lai…

Tôi xin thầm cảm ơn người nhạc sỹ đã viết nên những câu hát hết sức xúc động và tôi xin được dành câu hát ấy cho những người chèo đò mà tôi kính trọng đến suốt cả cuộc đời “Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân trường in bóng, dõi theo bước em trong cuộc đời…Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy…”

Trịnh Phương Ly

 

 

Số lần đọc: 18140
Các bài đã đăng
Trang 1/1